Năm 1995 được Unesco công nhận đảo Phục Sinh là Di sản thế giới. Nổi tiếng thế giới với gần 900 bức tượng Moai khổng lồ nằm rải rác quanh đảo. Đảo thu hút rất nhiều du khách yêu thích khám phá, tìm tòi và bị hấp dẫn bởi nền văn minh cổ xưa của Nam Mỹ.
Những bức tượng Moai do tộc người Rapa Nui cổ tạo ra từ tro của núi lửa và dựng lên có trọng lượng lên đến 270 tấn, chiều cao từ 3m-21m. Moai được sắp xếp, bố trí một cách khoa học và mỹ thuật rải rác trên khắp đảo. Người Rapa Nui đã sống tách biệt với thế giới và biến mất hoàn toàn bí ẩn vào thập niên 1860 bỏ lại một số công trình còn dang dở.
Trước đây, người ta vẫn tin rằng Moai chỉ có phần đầu với một số bức tượng được đội mũ và thêm phần vai. Tuy nhiên, các nhà khảo cổ học đã phát hiện phần thân chìm của những bức tượng được chôn vùi dưới lòng đất có những dòng chữ trạm khắc như một bức tranh đá. Đây là dấu tích quan trọng chứa đựng nhiều bí ẩn về nền văn minh trên hòn đảo này.
Xung quanh vấn đề vì sao người Rapa Nui có thể điêu khắc được những bức tượng với kích thước và trọng lượng khổng lồ. Cùng cách di chuyển chúng đặt khắp nơi trên đảo vẫn chưa có ai lý giải được. Đây vẫn là câu hỏi làm đau đầu những nhà khoa học.
Trước khi được biết tới với tên đảo Phục Sinh, hòn đảo này còn được gọi là “Te Pito o Te henua” – Cái rốn của trái đất. Những cái tên này bắt nguồn từ một hòn đá với hình tròn hoàn hảo, bề mặt nhẵn và phát ra từ tính rất mạnh khiến mọi la bàn đều không hoạt động khi đặt gần.
Nguồn: dulichhoanmy.com
(QBĐT) - Cứ vào thư tịch cổ để lại thì từ thời Trung đại, ở nước ta đã xuất hiện một loại sách gọi là Địa chí ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá... của một địa phương (làng, xã, huyện, tỉnh...), hình thành và phát triển với những phạm vi và tầm mức khác nhau, do các trí thức đương thời biên soạn.
Điện Thái Hòa và Điện Cần Chánh (Cần Chính) là hai công trình quy mô và có vai trò quan trọng bậc nhất trong khu vực Hoàng Thành và Tử Cấm Thành (Hoàng Cung) tại Kinh đô Huế thời Nguyễn (1802-1945).
Theo sự phát triển của xã hội, đặc biệt là thương nghiệp, việc đi lại buôn bán giữa nam và bắc Trung Quốc càng lúc càng nhiều, bảo tiêu trở thành một nghề chuyên nghiệp mang tính thương mại, đầu tiên là cá thể.